Ngày xưa, sau khi Ðức Phật nhập niết bàn
không lâu, tại một khu rừng nọ có một con rắn thật to, nhân dân trong xứ ấy ai
cũng sợ. Một bữa nọ, đầu và đuôi rắn ta tranh luận với nhau:
Ðầu bảo đuôi: - Ta đây thật đáng làm lớn.
Ðuôi nói lại: - Chính ta mới thật là lớn.
Ðầu nói:- Ta có tai để nghe, có mắt để thấy,
có miệng để ăn đầy đủ trí hiểu biết, lúc nào nên đi, lúc nào không nên đi, chỗ
nào nên tiến, chỗ nào nên thoái và khi nào ta cũng đi trước. Còn mày, mày làm
sao có những điều kiện đó mà đòi làm lớn vậy ta làm lớn mới đúng.
Ðuôi không chịu nghe, cãi lại:
- Như mày nói tao không có những điều kiện
ấy, thì thôi cũng đành được đi, nhưng mày nên nhớ rằng khi nào tao khiến mày đi
thì mày mới được đi, chứ đâu phải mày muốn là được. Nếu không muốn đi, tao dùng
thân tao quấn chặt vào cây luôn 3 ngày, thì xem mày có bò đi và tìm thức ăn
được không, hay bị đói khát mà chết khô, rồi bị người ta xách đầu về ăn thịt.
Ðầu nghe đuôi ngụy biện lớn lối như vậy,
không biết phải nói như thế nào để đuôi hiểu cho phải, nên buồn rầu bảo đuôi:
- Này đuôi, thôi mày nói như thế tao xin chịu
thua. Vậy tao cho mày làm lớn mày hãy đi trước đi.
Ðuôi nghe đầu chịu thua, lòng mừng phấn khởi,
ngoắt đuôi phóng ngay nhưng vì chẳng thấy đường nên cứ bò quàng, bò xiên bậy bạ
không đường lối, cuối cùng bị rơi xuống hầm lửa chết tươi.
Cũng vậy, như trong chúng tăng, có hàng
trưởng thượng đạo cao đức trọng, đủ trí tuệ để phán quyết mọi việc, nhưng gặp
phải hàng hậu học sơ cơ ngu muội lại tự thị cho mình là trí tuệ hơn người, nên
tỏ ra khinh khi bậc trưởng thượng tôn túc, không chịu nghe lời dạy bảo. Ðến nỗi
các ngài buồn phiền nói: “Thôi thôi tôi xin lỗi, các vị tự ý muốn làm gì thì
làm”.
Vì vậy, những kẻ thiếu trí ngu si tự do làm
theo ý mình tạo các điều bất thiện, khi mạng chung đều đọa vào địa ngục.
GIỚI ÐỨC
Chỉ có ngọn đèn dẫn đường cho chúng ta tới chỗ hành tựu là ngọn đèn của
kinh nghiệm.